Năm 1983, khi các cư dân của Calcata, một thị trấn nhỏ cách 30 dặm về phía bắc của Roma, đang chuẩn bị cho việc diễu hành hàng năm để tôn ...
Năm 1983, khi các cư dân của Calcata, một thị trấn nhỏ cách 30 dặm về phía bắc của Roma, đang chuẩn bị cho việc diễu hành hàng năm để tôn vinh thánh tích, thì một thông báo gây sốc từ vị linh mục giáo xứ đã làm giáo dân mất hứng:
“Năm nay, các tín hữu sẽ không được chiêm ngưỡng thánh tích. Nó đã biến mất. Những kẻ báng bổ đã đánh cắp nó từ nhà tôi.”
Kể từ thời Trung cổ, khi các bộ phận cơ thể của những vị thánh đã không được mua, bán và giao dịch, giờ bị đánh cắp là một tin tức lớn. Nhưng sự biến mất bí ẩn món của quý yêu dấu của thị trấn Calcata này thì lại khác.
Đây không phải là phần còn lại của bất kỳ vị thánh nào cũng không phải là bất kỳ bộ phận cơ thể nào, mà đó chính là bao quy đầu của chúa Giêsu kito, miếng da được cắt bỏ ở đầu dương vật của vị cứu tinh, phần duy nhất của cơ thể ngài được cho là còn lại trên trái đất.
Chỉ là một chiếc bao quy đầu đựng trong một chiếc hộp đựng giày ở phía sau tủ quần áo trong nhà của linh mục, không có gì hơn, vậy tại sao và làm thế nào mà nó biến mất đã được mang ra tranh luận. Một số nghi ngờ linh mục trong làng đã bán nó với một khoản tiền trên trời; những người khác nói rằng nó đã bị đánh cắp bởi những tên trộm và kết thúc ở chợ đen thánh tích; một số thậm chí còn cho rằng do Satan giáo hoặc Tân Quốc xã gây ra. Nhưng thủ phạm có khả năng nhất là một điều không mong đợi xảy ra: Vatican.
Và tại sao không? Sự hồ nghi của người Phản thệ giáo(Họ không thể để cơ thể của Chúa Kitô ra đi mà không giữ lại một mảnh, John Calvin đã châm biếm) và cuộc cách mạng khoa học, đã thay đổi suy nghĩ của chúng ta từ mê tín sang hoài nghi, đã gây thiệt hại cho họ về thánh tích từng nằm trên đỉnh cao trật tự sùng bái các bộ phận thánh. Điều đó có thể hiểu được rằng nhà thờ ở thế kỷ 20 đã bắt đầu cảm thấy hơi rụt rè về ý tưởng để đàn chiên của mình thờ phượng dương vật 2.000 năm tuổi nhân tính của đấng cứu thế.
Tuy nhiên, khi tôi đến Calcata sáu tháng trước, ý tưởng về vụ Vatican trộm bao quy đầu của Giêsu nghe có vẻ giống như một phiên động não do cần sa gây ra với Dan Brown và Danielle Steele. Nhưng mặt khác, một số người Digan di cư, một lời thú tội lúc hấp hối, và một bối cảnh lịch sử nhỏ đã thuyết phục tôi.
Ngay cả trước khi nó biến mất, thánh tích đã có một lịch sử kỳ lạ. Nó được phát hiện ở Calcata vào năm 1557 và một loạt các phép lạ đã nhanh chóng xuất hiện (những cơn bão kỳ dị, sương mù thơm ngát bao phủ ngôi làng).
Nhà thờ đã phê chuẩn một đặc ân 10 năm để người dân đến bái lạy thánh tích. Hàng người hành hương trải dài từ cửa nhà thờ đến bên ngoài bức tường của thị trấn pháo đài. Các nữ tu và tu sĩ từ các làng và tu viện gần đó đã thực hiện đám rước dưới ánh nến. Calcata là một điểm đến không thể bỏ qua trên bản đồ hành hương.
Mãi cho đến năm 1900, đối mặt với sự chỉ trích ngày càng tăng sau khi “lại phát hiện” một bao quy đầu thánh ở Pháp, Vatican đã ra lệnh rằng bất cứ ai viết hoặc nhắc đến bao quy đầu đều bị vạ tuyệt thông. Và 54 năm sau, khi một thầy tu muốn đưa Calcata vào một hướng dẫn du lịch hành hương, các quan chức Vatican đã không từ chối lời đề nghị này (sau nhiều cuộc tranh cãi). Họ đã đưa ra hình phạt: Bây giờ, bất cứ ai nhắc đến nó sẽ phải đối mặt với hình thức tuyệt vạ tuyệt thông “nghiêm khắc và phải tránh”, thậm chí họ kết luận rằng bao quy đầu của Calcata là hợp pháp hơn những cái của những người khiếu nại khác.
Nhưng đó không phải là kết thúc của bao quy đầu thánh. Vào cuối những năm 1960, các quan chức chính phủ, lo lắng rằng những vách đá đổ nát và các trận động đất đe dọa huỷ diệt ngôi làng, đã quyết định xây dựng một thị trấn mới. Những người Hippies phát hiện ra thị trấn mới bị bỏ hoang, nơi đang chờ đợi một đội sửa chữa của chính phủ, họ đã chiếm dụng và sau đó mua một cách hợp pháp các tòa nhà bỏ trống.
Một số dân Di gan đã bị thu hút bởi di tích Calcata, lúc đó chỉ cho phép công chúng chiêm ngưỡng trong lễ rước năm mới hàng năm của làng (ngay cả khi cải cách công đồng Vatican II đã loại bỏ Ngày lễ cắt bì thánh ra khỏi lịch công giáo). Các cư dân mới bắt đầu viết về sự kiện kỳ quặc và di tích cho các tờ báo trong và xung quanh Rome, và chiếc bao quy đầu đầy tin đồn của Calcata đã không còn bị cô lập. Và nhà thờ đã chú ý.
Đây có phải là lý do Dario Magnoni, linh mục địa phương, đã mang thánh tích từ nhà thờ đến nhà của mình? Ai mà biết được? Magnoni từ chối nói về thánh tích, trích dẫn mối đe dọa vạ tuyệt thông năm 1954. Người tiền nhiệm của Magnoni, Mario Mastrocola, cũng không muốn nói về thánh tích, nhưng khi được hỏi liệu ông có ngạc nhiên khi nghe tin nó đã bị đánh cắp, ông lắc đầu. Khi bị dồn ép, ông ta nói, thánh tích sẽ không bị lấy đi khỏi Calcata nếu tôi vẫn còn là linh mục ở đó.
Những từ ngữ mơ hồ của Mastrocola, trong khi không trực tiếp ám chỉ bất cứ ai, gợi ý về các giao dịch ngầm của nhà thờ (yêu cầu phỏng vấn với Vatican không được trả lời). Và sau đó, tôi thấy mình đang ngồi trong hầm rượu ở lưng chừng đồi giữa những ngôi làng cũ và mới của Calcata. Capellone, chủ sở hữu hầm rượu và một người dân Calcata trọn đời, kể cho tôi nghe về mối quan hệ thân thiết của ông ta với một cựu giám mục địa phương, Roberto Massimiliani.
Nằm trên giường bệnh, vị giám mục nói với Capellone rằng khi ông ta ra đi, thì đó cũng sẽ là ngày thánh tích không còn. Đức cha Massimiliani đã qua đời ngay sau đó, năm 1975.
Tám năm sau đó, thánh tích biến mất. Đối với tôi, hầu như cảm thấy như một lời thú nhận, Capellone nói “Giống như ông ấy cần nói với ai đó trước khi chết.”
Những tên trộm bất kính được đề cập đến trong thông báo năm 1983 về vụ mất tích thánh tích trên thực tế có thể là các sứ giả của Vatican? Ý nghĩ về các đặc vụ Vatican đeo mặt nạ đen, trong một nhiệm vụ đánh cắp bao quy đầu của Jesus nghe có vẻ lôi cuốn. Nhưng đối với những cư dân như Capellone, người thề rằng Vatican hiện có thánh tích, kẻ trộm có thể là chính Magnoni.
Một số người dân địa phương tuyên bố họ đã thấy ông ta đến Rome vào ngày trước khi ông ta tuyên bố, tạo ra suy đoán rằng Vatican đã yêu cầu và Magnoni không chỉ thất bại trong việc đứng lên bảo vệ họ, ông ta đã tự mình giao thánh tích.
Bán, đánh cắp, hoặc giao cho Vatican, hoặc thậm chí cả ba, chiếc bao quy đầu thánh của Calcata có lẽ sẽ không còn nữa, ngay cả khi một số giáo dân vẫn kiên trì hy vọng rằng nó sẽ trở lại. Và nhà thờ chắc chắn đang thở phào nhẹ nhõm.
Trong khi hầu hết các bản sao khác của di tích đã bị phá hủy trong thời Cải cách và Cách mạng Pháp, bao quy đầu thánh đã tồn tại lâu hơn, giống như một con khủng long sống sót sau vụ nổ thiên thạch của cuộc cách mạng khoa học. Nhưng nếu nó đã tồn tại, thì đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi ai đó muốn sao chép nó. Và điều đó có thể đã mang đến cho sự trở lại của Giêsu một ý nghĩa hoàn toàn mới.
BAO QUY ĐẦU THÁNH có lẽ là thánh tích được đánh giá cao nhất vì nó từng là một phần cơ thể Jesus. Giống như tất cả các cậu bé Do Thái, Jesus đã được cắt bì 8 ngày sau khi sinh.
Bao quy đầu lần đầu tiên xuất hiện ở Châu Âu vào khoảng năm 800 sau công nguyên khi vua Charlemage tuyên bố rằng một thiên thần đã trao cho ông và vua đã tặng nó cho Giáo hoàng Leo III.
Kể từ khi xuất hiện trở lại, miếng "da thánh" đã gây ra tranh cãi và hỗn loạn giữa các nhà thờ Châu Âu. Đã có 21 nhà thờ tuyên bố họ sở hữu bao quy đầu Jesus, tất cả đều muốn được tuyên bố là chủ sở hữu thực sự. Đáng ngạc nhiên, Giáo hội Kito La mã đã có quan điểm chính thức về vấn đề này, khi Giáo hoàng Clement VII tuyên bố rằng bao quy đầu đích thực của Jesus thuộc sở hữu của các tu sĩ Charoux.
Trong khi đó các nhà thần học lập luận rằng tất cả các quy đầu chắc chắn đều là sự bịp bợm. Nhà thần học thế kỷ 17 Leo Allatius đã suy đoán trong bài tiểu luận rằng bao quy đầu đã "lên trời" cùng lúc với Chúa Jesus và trở thành vành đai của sao thổ!!!
Cuộc tranh luận về phần cơ thể nhạy cảm nhất của Chúa Jesus đã truyền cảm hứng cho tất cả mọi thứ từ trộm cắp đến vạ tuyện thông và nó vẫn là một trong những thánh tích khác thường trong lịch sử Kito giáo.
Tác giả: nhà báo DAVID FARLEY (viết chủ yếu về du lịch, ẩm thực và văn hóa cho Tạp chí Phố Wall, Thời báo New York, The Washington Post, Conde Nast Traveller, và Newsweek), xuất bản trên Slate, ngày 19 tháng 12 năm 2006 12: 32 chiều.
Biên dịch: Lê Nhi
Tư liệu đồ họa: Sharma Rachana