Trong môn sử thế giới và môn quốc sử trong thời cận và hiện đại, có rất nhiều sự kiện hoặc là đi ngược với những tín lý Ki-tô (như chuyện tr...
Trong môn sử thế giới và môn quốc sử trong thời cận và hiện đại, có rất nhiều sự kiện hoặc là đi ngược với những tín lý Ki-tô (như chuyện trái đất quay chung quanh mặt trời, thuyết tiến hóa của nhà bác học Darwin), hoặc là có liên hệ đến những việc làm tội ác của Giáo Hội chống lại nhân loại hay chống lại tổ quốc và dân tộc Việt Nam. Cũng vì thế mà những sự kiện này đều bị Giáo Hội loại bỏ. Do đó:
Môn sử thế giới đã bị Giáo Hội kiểm sóat gắt gao đến độ hầu như không còn có sách giáo khoa về môn học này lưu hành ở miền Nam Việt Nam trong những năm 1954-1975. Như đã nói ở trên, bộ sách Lịch Sử Thế Giới do học giả Nguyễn Hiến Lê và ông Thiên Giang biên sọan được phát hành vào năm 1956 bị cấm, không cho lưu hành, rồi biến mất ngay trong niên học 1956-1957 cũng vì lý do này.
Đồng thời, môn sử Việt Nam trong thời cận và hiện đại trong chương trình học, có nhiều sự kiện bị cắt xén tức là bị bưng bít, và nhiều sự kiện khác hoặc là bị sửa lại hoặc là bị xuyên tạc bằng cách diễn dịch sai lệch với mục đích làm cho học sinh và độc giả không nhìn thấy vai trò của Giáo Hội hay của tín đồ Da-tô trong những hành động cặp kè với Đế Quốc Thực Dân Pháp chống lại tổ quốc và dân tộc Việt Nam. Vì thế, khi tiến hành biên soan môn sử đưa vào trong chương trình học ở bậc trung học, Giáo Hội đã điều nghiên rất kỹ lưỡng và ra lệnh:
- Loại bỏ những sự kiện lịch sử bất lợi cho Giáo Hội ra khỏi chương trình học,
- Giữ nguyên một số sự kiện, nhưng phải diễn dịch sai lạc (xuyên tạc hay bóp mép) với mục đích làm cho học sinh và độc giả không nhìn thấy vai trò của Giáo Hội hoặc các nhà truyền giáo hay hay tín đồ Da-tô ở trong đó.
I.- Một số những sự kiện bị loại bỏ hoặc bị cắt xén. Dưới đây là một số những sự kiện lịch sử bị cắt xén:
1.- Việc Giáo Hội La Mã chủ trương đánh chiếm Việt Nam rồi mới cho người đi vận động chính quyền Pháp liên kết với Giáo Hội và xuất quân đánh chiếm Việt Nam làm thuộc địa để cùng thống trị, cùng nô lê hóa dân ta, cùng cướp đoạt tài nguyên và cùng chia nhau lợi nhuận. Chủ trương này nằm trong chính sách chung của Giáo Hội qua việc ban hành Sắc Chỉ Romanus Pontifex vào ngày 8 tháng 1 năm 1454 trong thời Giáo Hoàng Nicholas (1447-1455).
2.- Việc Tòa Thánh Vatican đã ba lần gửi người đến kinh thành Paris uốn lưỡi Tô Tần vận động chính quyền Pháp liên kết với Giáo Hội xuất quân đánh chiếm Việt Nam làm thuộc địa.
3.- Việc Giáo Hội liên kết chặt chẽ với Pháp trong tiến trình đánh chiếm và thống trị Việt Nam từ năm 1858 cho đến mùa thu năm 1954.
4.- Những sự kiện nói về sự hiện diện của các nhà truyền giáo và tu sĩ Da-tô trong đoàn quân viễn chinh Pháp với nhiệm vụ dẫn đường đưa lối cho đoàn quân viễn chinh của Liên Minh Pháp - Vatican trong các chiến dịch tấn chiếm Việt Nam từ năm 1858 cho đến khi Hiệp Ước Giáp Thân 1884 ra đời.
5.- Vai trò các tín đồ Da-tô được Giáo Hội đưa đến chủng viện Pénang ở Mã Lai để huấn luyện kỹ thuật chống phá tổ quốc Việt Nam rồi đưa họ về Việt Nam để phục vụ cho Liên Minh Pháp – Vatican. Những người này được sử dụng làm các công việc thông ngôn, chỉ điểm, đưa đường dẫn lỗi cho Liên Quân Xâm Lăng Pháp – Vatican trong các chiến dịch tấn công các cứ điểm phòng thủ của quân dân ta cũng như trong các chiến dịch tấn công và tiêu diệt các lực lượng nghĩa quân kháng chiến Việt Nam trong suốt thời kỳ từ năm 1858 cho đến 1945. Trong số những tên Da-tô Việt gian này có Ngô Đình Khả, Nguyễn Hữu Bài, Đỗ Hữu Phương, v.v..
6.- Việc đoàn ngũ hóa tín đồ Da-tô trong các xóm đạo và tổ chức họ thành những đạo quân thứ 5 nằm tiềm phục tại địa phương chờ nhận lệnh của các đấng bề trên để nổi lên tiếp ứng khi Liên Quân Xâm Lăng Pháp – Vatican tiến đến tấn công một vị trí nào đó ở các vùng gần bên.
7.- Vai trò của Linh-mục Trần Lục dẫn 5 ngàn giáo dân Phát Diệm có võ trang đi tiếp viện cho đạo quân Pháp dưới quyền chỉ huy của Trung-tá Metzinger và Đại Úy Joffre trong chiến dịch tấn công và tiêu diệt lực lượng nghĩa quân kháng chiến tại Chiến Lũy Ba Đình (Thanh Hóa) dưới quyền chỉ huy của cụ Đinh Công Tráng vào những năm 1886 và 1887.
8.- Vai trò của tên Da-tô Việt gian Ngô Đình Khả (phụ thân của Ngô Đình Khôi, Ngô Đình Thục, Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu, Ngô Đình Cẩn, Ngô Đình Luyện) cùng với Nguyễn Thân trong chiến dịch tấn công và tiêu diệt căn cứ nghĩa quân kháng chiến của nhân dân ta dưới quyền chỉ huy của nhà ái quốc Phan Đình Phùng. Ngô Đình Khả và Nguyễn Thân là hai người chủ động trong việc đào mả cụ Phan lấy hài cốt đem đốt thành tro, lấy tro trộn với thuốc súng, rồi bắn xuống sông Lam Giang để trả thù cho những chiến dịch “Bình Tây Sát Tả” của nghĩa quân ta trước đó. Cái truyền thống đào mả kẻ thù đã chết để trả thù là của đạo Da-tô đã có ở Âu Châu từ thời Trung Cổ.
9.- Việc tên Da-tô Việt gian Ngô Đình Khả được Liên Minh Thánh Pháp - Vatican gài vào triều đình Huế để theo dõi thái độ và hành động của ông vua gỗ Thành Thái rồi báo cáo với chính quyền bảo hộ.
10.- Việc Vatican cấu kết với chính quyền Pháp Charles de Gaulle trong việc bổ nhậm cựu Linh-mục Thierry d’ Argenlieu (vừa là người của Giáo Hội La Mã vừa là người của Pháp) nắm giữ chức vụ Cao Ủy Đông Dương từ ngày 17/8/1945 cho đến ngày 15/3/1947.
11.- Vai trò của Giáo Hội La Mã và giáo dân Việt Nam đã liên tục chống lại tổ quốc Việt Nam qua những hành động chiến đấu bên cạnh đoàn quân xâm lăng Pháp suốt trong thời Kháng Chiến 1945-1954.
12.- Sự chuyển hướng mục tiêu tranh đấu của các lực lượng nghĩa quân kháng chiến Việt Nam (từ 1858 đến 1945) trong việc đánh đuổi Liên Minh Pháp-Vatican để giành lại chủ quyền độc lập cho dân tộc. Trong sự chuyển hướng này, có mục nói về chủ trương cúa các phong trào cách mạng ái quốc từ cuối thập niên 1910 phải loại bỏ chế độ quân chủ dưới mọi hình thức kể cả thể chế trung ương tập quyền lẫn thể chế quân chủ lập hiến. (Nếu đưa mục này vào trong chương trình sử ở bậc trung học, thì làm sao nhà cầm quyền miền Nam Việt Nam có thể giải thích được việc Liên Minh Pháp – Vatican chủ trương đưa ra “Giải Pháp Bảo Đại” để chống lại chính quyền Kháng Chiến dưới quyền lãnh đạo của Mặt Trận Việt Minh?)
13.- Cướp đọat những miến (khu) đất ngon lành nhất trong các thành phố trên toàn lãnh thổ để xây nhà thờ.
14.- Cướp đoạt các chùa chiền và đình miếu của dân ta rồi phá đi lấy đất xây nhà thờ CHÚA.
15.- Cướp đọat ruộng đất canh tác bờ xôi ruộng mật làm của riêng của Giáo Hội La Mã gọi là của Nhà Chung.
16.- Cướp đoạt những miếng ngon lành nhất trong các thành phố trong toàn quốc để xây cất các cơ sở như chủng viện, tu viện, trường học và các cơ sở kinh tài của Giáo Hội.
17.- Những khoản ruộng đất kếch sù do chính quyền Pháp cướp đoạt của dân ta để hiến cho Nhà Chung.
18.- Những khoản tiền kếch sù mà chính quyền Pháp trích ra từ công quỹ nhà nước trợ cấp cho Giáo Hội để đền ơn cho công lao Giáo Hội đã giúp cho người Pháp đánh chiếm và củng cố quyền lực ở Đông Dương.
19.- Những bài học về Hội Nghị Genève và Hiệp Định Genève 1954.
20.- Những hành động của chính quyền Ngô Đình Diệm vi phạm điều khoản trong Hiệp Định Genève 1954 quy định việc tổng tuyển cử thống nhất đất nước vào tháng 7/1956.
V..v…
II.- Một số những sự kiện không thể loại bỏ được, nhưng bị diễn dịch lươn lẹo hay bị bóp méo .- Ngoài những sự kiện lịch sử đã bị cắt xén như đã nói ở trên, còn có rất nhiều sự kiện khác bị diễn dịch sai lạc (lươn lẹo) rồi mới được đưa vào chương trình học ở bậc trung học. Như đã nói ở trên, mục đích của việc làm bất chính này là nhằm để làm cho học sinh không nhận ra có sự liên hệ khắng khít giữa những sự kiện đó với Giáo Hội hay tu sĩ hoặc tín đồ Da-tô. Một trong những sự kiện này là chuyện Tòa Thánh Vatican cấu kết với đế quốc thực dân Pháp trong việc bơi ngược dòng lịch sử, đưa ra Giải Pháp Bảo Đại để phục hồi cái vương quyền đã lỗi thời của nhà Nguyễn với dã tâm sử dụng nó làm bức bình phong che đậy cho mưu đồ bất chính dùng người Việt đánh người Việt và dùng tín đồ Da-tô để cai trị đại khối dân tộc thuộc tam giáo cổ truyền.
Tiếp theo đó, bộ máy tuyên truyền của Giáo Hội lại khua chiêng gióng trống tô vẽ cho ông vua gỗ này và bọn Việt gian phản quốc bán nước cho Pháp và cho Vatican bằng những luận điệu bịp bợm với những cụm từ “chính quyền quốc gia”, “chính nghĩa quốc gia”, “người Việt quốc gia” chiến đấu dưới “lá cờ vàng ba sọc đỏ”. Dĩ nhiên là khi tô vẽ cho bọn phong kiến phản động và Việt gian phản quốc như trên, Giáo Hội La Mã hết sức lúng túng trong việc giải thích về những hành động cấu kết với Liên Minh Xâm Lược Pháp - Vatican chống lại tổ quốc và dân tộc Việt Nam. Tình trạng lúng túng này đưa đến nhiều lúng túng khác tiếp theo đó như những chiếc vòng khoen móc nối với vòng khoen gốc (việc đưa Bảo Đại lên cầm quyền) và móc nối với nhau trong một sợi giây chuyền mà khởi đầu là:
A.- Lúng túng không thể giải thích được việc tái lập vương quyền cho nhà Nguyễn bằng cái gọi là “Giải Pháp Bảo Đại”. Đây là một hành động bơi ngược dòng lịch sử, nghĩa là đi ngược với trào lưu tiến hóa của nhân dân thế giới mà từ đầu thập niên 1910, các tổ chức ái quốc nêu cao trong mục tiêu đánh đuổi Liên Minh Đế Quốc Thực Dân Xâm Lượcg Pháp – Vatican là để:
1.- Giành lại chủ quyền độc lập cho dân tộc,
2.- Đập tan cái ách quân chủ phong kiến bất công lỗi thời coi nhân dân như chó ngựa đã đè nặng lên đầu lên cổ dân tộc ta từ mấy ngàn năm qua bằng cách thiết lập chính quyền dân chủ tự do dân chủ, vì dân và bởi dân,
3.- Thực hiện một cuộc cách mạng xã hội, xóa bỏ hết tất cả những bất công xã hội, thủ tiêu hết tất cả những tàn tích đế quốc, thực dân và phong kiến còn rớt lại,
4.- Thực hiện một cuộc cách mạng ruộng đất để đem lại công bằng về kinh tế cho người dân ở nông thôn và mang lại phúc lợi cho toàn dân theo đà tiến hóa của nhân loại. Muốn đạt được mục đích này, tất nhiên là phải có một chương trình cách mạng ruộng đất với những biện pháp mạnh giống như chính quyền Cách Mạng Pháp 1789 và tất cả các chính quyền Cánh Mạng chống lại Giáo Hội La Mã tại các nước khác đã làm như tại Anh vào thập niên 1530, tại Ý Đại Lợi vào năm 1870, v.v... Đó là việc tịch thu ruộng đất của Giáo Hội La Mã và của bọn đia chủ đã dựa vào chính quyền Liên Minh Xâm Lược Pháp – Vatican để ăn cướp tài nguyên và tài sản của dân ta trong thời gian 1862-1945..
B.- Lúng túng trong việc biện minh sao cho thuận lý về cái chính nghĩa khi chúng khoác cho chính quyền bù nhìn Bảo Đại cái danh xưng "chính quyền quốc gia" và "chính nghĩa quốc gia".
C.- Lúng túng khi phải gọi những tên Việt gian vốn đã có thành tích chống lại tổ quốc Việt Nam qua những hành động làm tay sai cho Liên Minh Đế Quốc Thực Dân Xâm Lược Pháp Vatican từ trước năm 1945 và trong thời Kháng Chiến 1945-1954 là "những người Việt quốc gia chân chính". Ai cũng biết rằng gọi những tên Việt gian này là “những người Việt quốc gia chân chính” quả thật là không ổn, vì rằng:
1.- Làm sao những tên quan lại làm tay sai cho chính quyền bảo hộ Liên Minh Pháp Vatican trong thời kỳ từ tháng 3/1945 trở về trước lại có thể được gọi là những người quốc gia chân chính yêu nước?
2.- Làm sao có thể gọi những tên Việt gian như Lê Văn Hoạch, Nguyễn Văn Xuân, Nguyễn Văn Tâm, Phan Văn Giáo, Trần Văn Hữu, Lê Văn Viễn, v.v…, là những người quốc gia chân chính yêu nước tranh đấu cho quyền lợi tối thượng của dân tôc?
3.- Làm sao có thể gọi những tên Việt gian bán nước cho Liên Minh Pháp – Vatican đã nêu lên trong hai tiểu mục a và b trên đây là những người đã quyết tâm liều thân tranh đấu cho quyền lợi tối thượng của dân tộc?
Chẳng lẽ những tên Việt gian khét tiếng làm tay sai đắc lực cho liên minh giặc Pháp – Vatican như Trần Bá Lộc, Nguyễn Hữu Độ, Ngô Đình Khả, Nguyễn Hữu Bài, Lê Hoan, Linh-mục Trần Lục, Nguyễn Thân, Hoàng Cao Khải, Hoàng Trọng Phu, Ngô Đình Khôi, Hoàng Gia Mô, Giám-mục Nguyễn Bá Tòng, Giám-mục Ngô Đình Thục, Cung Đình Vận, Vi Văn Định, Nguyễn Duy Hàn, Ngô Đình Diệm, v.v…lại có thể được gọi là những người quốc gia yêu nước hay sao?
Nếu như vậy, thì những tên Việt gian ác ôn làm tay sai cho Liên Minh Pháp – Vatican trong thời Kháng Chiến 1945-1954 như Lê Văn Hoạch, Nguyễn Văn Xuân, Nguyễn Văn Tâm (cọp Cai Lậy, nhân sĩ Bắc Hà đã từng mắng thằng vào mặt là “Chó Tâm bồi Tây” bằng cụm từ “đại điểm quần thần”), Trần Văn Hữu, Phan Văn Giáo, Lê Văn Viễn, Giám-mục Lê Hữu Từ, Giám-mục Phạm Ngọc Chi, Linh-mục Hoàng Quỳnh (Phát Diệm), Linh-mục Nguyễn Gia Đệ (Ninh Bình), Linh-mục Lương Huy Hân (Nam Định), Linh-mục Nguyễn Kim Điền (Phát Diệm), Linh-mục Mai Đức Tín (Thái Bình), Linh-mục Nguyễn Quang Ân (Thái Bình), Linh-mục Vũ Đức Luật (Thái Bình), Linh-mục Mai Ngọc Khuê (Bùi Chu), v.v… và những sĩ quan người Việt trong đạo quân đánh thuê cho Liên Quân Pháp – Vatican trong thời Kháng Chiến 1945-1954 cũng được gọi là những người Việt Quốc Gia yêu nước hay sao?
Nếu như vậy, thì những tên Việt gian bán nước cho Liên Minh Mỹ – Vatican trong những năm 1954-1975 cũng có thể được gọi là "những người Việt quốc gia chân chính" hay sao?