Trúa của mình ngộ quá phải không Chiên Hai ngàn tuổi mà Trúa không chịu lớn Hai ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm Trước những bất công nhân loại...
Trúa của mình ngộ quá phải không Chiên
Hai ngàn tuổi mà Trúa không chịu lớn Hai ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm Trước những bất công nhân loại, Trúa vẫn ù lì đui điếc Trúa của mình lạ quá phải không Chiên Những chiếc bánh vẽ vô cùng phù phép Những tin mừng cứu thế dài nghìn chữ Những đồng tiền vô túi nhà thờ nghìn tỉ Sinh mạng con người thì như ruột ch-ó thời Năm Tư ( nạn đói 1954). Đạo của mình nhục quá phải không Chiên Biển bạc, thiên quốc vĩnh hằng, thánh thần thì chỉ có một! Quạ đen hết tiền nên Nhà thờ thì cứ bán Đức không còn, mà Tài cũng hết Những linh hồn sắp hàng chờ trúa cứu rỗi thì mỗi năm tăng gấp trăm Trúa của mình sao ác quá Chiên ơi Mỗi đứa trẻ sinh ra gánh tội cho Trúa rồi Còn Trúa thì thảnh thơi mượn xác quạ đen để thụ hưởng Trẻ thơ nhà thờ bị bịnh trỉ quá sớm Di sản nhà thờ có gì để cháu con ta hưởng Khắp năm châu, ta phải cúi đầu ôm nhục Việt Nam thì Chiên chúng ta mang tội phản quốc Trúa của mình rồi sẽ đầu thai không Chiên Chiên không biết làm sao Vô thần biết Câu hỏi gửi trời, các Cha ú ớ Ai trả lời dùm Chúa sẽ đầu thai về đâu... Sú-c sanh, ngạ qu-ỷ, Atula, hay con người? Ký tên, Cày Tây