Một ngày kia, mẹ Maria được thiên thần đưa về trời, diện kiến đức chúa cha. Thiên thần nói với Maria: - Giờ ...
Một ngày kia, mẹ Maria được thiên thần đưa về trời, diện kiến đức chúa cha. Thiên thần nói với Maria:
- Giờ đây bà sẽ được đưa lên thiên đàng hưởng sung sướng muôn đời.
Maria cảm thấy hoan hỉ, hỏi lại thiên thần:
- Ở thiên đàng không còn đau khổ nữa đúng không?
Thiên thần đáp:
- Đúng vậy, ngoại trừ việc lâu lâu hiện ra và rỉ ra chất lỏng màu đỏ từ mắt. Rồi tỏ ra u sầu thảm thương trước mặt nhân loại, thì những lúc khác sẽ được vui vẻ.
Maria hoảng hốt:
- Ôi sao lại thế? Tôi đã hy sinh cả đời cho sự nghiệp của chúa mà vẫn phải khóc lóc ư?
Thiên thần bình thản đáp:
- Thế vẫn tốt chán so với hỏa ngục. Bà chỉ cần giả vờ thôi, ở trên thiên đàng làm gì có nỗi buồn nào.
Mẹ Maria đáp:
- Như thế phải nói dối nhân loại là tôi đang buồn à?
Thiên thần lại đáp:
Hoặc có thể bà sẽ cảm thấy buồn thật. Đó là sự quan phòng kì diệu của chúa.
Maria thở dài:
- Vâng, đành vậy, nhưng tại sao thiên thần lại đem theo cơ thể phàm trần già nua của tôi, mà không làm cho nó tươi tắn như tuổi thanh xuân vậy?
Thiên thần đáp:
- Ồ, không được đâu, đến cả chúa còn bị lỗ thủng ở xương sườn không lành lại được, thì thân thể già nua xấu xí hãy chấp nhận đi, vì bà sẽ phải làm quen với nó đời đời kiếp kiếp.
Maria ủ rũ:
- Vâng, này tôi là nữ tỳ của chúa ...
