Một truyện vui kể rằng, ở một giáo xứ kia, Cha Xứ chợt lưu ý đến một ông già nọ vốn thường sốt sắng tham dự không những Thánh Lễ ngày Chúa ...
Một truyện vui kể rằng, ở một giáo xứ kia, Cha Xứ chợt lưu ý đến một ông già nọ vốn thường sốt sắng tham dự không những Thánh Lễ ngày Chúa Nhật mà còn siêng năng đi lễ mỗi ngày nữa.
Nhưng bẵng đi một thời gian lâu, ông cụ vắng bóng ở nhà thờ. Cha Xứ lấy làm lạ, tưởng ông cụ bị đau ốm hay đã di chuyển đi nơi khác.
Cha bèn đến nhà thăm ông xem sao.
Đến nơi cha vẫn thấy ông ở nhà. Hỏi lý do vì sao ông vắng mặt ít lâu nay ở nhà thờ thì ông trả lời cha như sau:
“Tôi thấy không cần phải đi lễ, đọc kinh chung nữa. tôi ở nhà đọc kinh Thánh và nhớ đến Chúa trong lòng là đủ rồi, chứ đến nhà thờ thấy toàn đều không hay của các kito hữu và đóng góp tiền hoài
Cha mỉm cười và hỏi ông: “Thế các con cháu cụ bây giờ ở đâu?”
Ông cụ đáp: “Chúng ở xa tôi lắm nhưng hàng năm cứ vào dịp Lễ Giáng Sinh và Tết thì đều trở về thăm tôi và cho quà tử tế.”
Nghe xong cha xứ nói:
"Tốt lắm, nhưng cụ làm ơn cho tôi xin địa chỉ hay số phôn của của các con cháu cụ đi. ”
“Để làm gì vậy?” Ông cụ hỏi.
Cha trả lời ngay: “Để tôi viết thư hay phôn cho các con cháu cụ bảo họ đừng tốn công và tiền bạc về thăm cụ nữa. Bảo họ chỉ cần nhớ đến cụ trong lòng là đủ rồi; không cần thiết phải về thăm cụ nữa.
Nói xong cha xứ cáo từ ra về trong khi ông cụ ngồi suy nghĩ những lời của cha vừa nói.
😊Và mấy hôm sau, người ta lại thấy ông cụ xuất hiện ở nhà thờ như cũ.