(Trích bài thao thức, thực tế, băn khoăn, trăn trở, Giuse Vũ Văn Thiên- Tổng Giám Mục Hà Nội). TẠI SAO MỘT SỐ TU SỸ, CHỦNG SINH VÀ LINH MỤ...
(Trích bài thao thức, thực tế, băn khoăn, trăn trở, Giuse Vũ Văn Thiên- Tổng Giám Mục Hà Nội).
TẠI SAO MỘT SỐ TU SỸ, CHỦNG SINH VÀ LINH MỤC THỜI NAY SAY MÊ RƯỢU CHÈ, TIỆC TÙNG, DU LỊCH, HÒ HÁT, NHẢY NHÓT, CHƠI XE, CHƠI CÂY, CHƠI ĐỒ CỔ, CHƠI ĐỘNG VẬT QUÝ HIẾM VÀ NHIỀU THÚ VUI PHÙ PHIẾM PHÀM TỤC KHÁC ???
Khi con người cảm thấy đầy đủ và bão hòa trong mọi lãnh vực, và tình trạng xã hội như thế, người ta không để ý đến đời sống nội tâm, mà để ý đến những gì nổi bề ngoài, do đó dẫn đến các hệ lụy:
Kiến thức, thoả mãn với thực tại, không học thêm được gì. Các mối tương quan bị đóng băng. Đời sống đức tin trống rỗng và đơn điệu. Sứ vụ truyền giáo, coi như đủ không cần nữa.
Khi cảm thấy đầy đủ thì chúng ta chẳng cần gì nữa, không học hỏi thêm, đời sống trống rỗng, đời sống đức tin trống rỗng, không cầu nguyện nữa, đi tìm niềm vui ở chỗ này chỗ khác,
mà không tìm thấy niềm vui trong đời sống nội tâm, trong sự kết hợp với Chúa, trong sự dấn thân phục vụ, trong việc học hỏi và suy niệm Lời Chúa; thì đương nhiên sẽ tìm niềm vui ở những chỗ nó thuộc về thế gian như niềm vui ở rượu chè, tìm niềm vui ở những thứ chẳng liên quan gì đến đời sống đức tin, tìm niềm vui ở việc chơi cây, chơi xe, nuôi những động vật quý hiếm và nhiều thứ khác.
Nguồn bài viết:
http://gpbuichu.org/…/duc-giam-muc-hai-phong-huan-duc…
Câu trả lời chính đó là vì THIẾU ĐỜI SỐNG NỘI TÂM nên tìm đến những thú vui đó